Nhớ!
Thiệt, đúng ngày valentine thì cái cảm giác nhớ người mấy ngày nay lại nhoi nhói tăng lên nhiều gấp bội, và mình muốn gặp mặt và nói mọi tâm trạng, tình cảm cho người đó biết. Nhưng ngại quá, tại vì mình không đủ dũng cảm.
Mặc dù, đã quen nhau từ hồi nào nào đó rất xưa, mà chưa khi nào mình nghĩ se có một ngày mình lại nhớ và nhớ người đó nhiều như lần này. Cũng có lần, người đó chọc mình, lấy tình cảm ra đùa giỡn, và rùi mình nhận ra qua lời kể của người bạn.
Mình buồn, buồn lắm lúc đó, cái lúc mà một đưa học sinh mới bước chân vào Sài Gòn học, chân ráo chân ướt hok biết gì... giữa lúc đang thiếu khốn tình cảm thì lại bị cảnh này, tim buồn, lòng sầu như chẳng còn gì để làm cả. Nhưng cũng vì đó là bạn mình, nên mình nghĩ cũng chẳng có gì, mình né, tránh, không liên lạc với người đó một thời gian để quen đi cái sầu lòng này. Và cuối cùng cũng dc.
Không ngờ sau 3 năm, giờ đây mình lại vướn vào cái mớ bồng bông ấy. mình đã cố quên, cố không cần lòng không "yêu" người đó. zị mà, sau mấy ngày tết và 2 ngày đi chơi chung với đám bạn, mọi chuyện đã hoàn toàn thay đổi.
Tình đây đã đậm đà... [đơn phương]
Như thế đó, về nhà - mọi chuyện ngày đầu thì không có gì cả, nổi nhớ chỉ là thoáng qua, thế rùi qua ngày hôm sau. Tâm trạng mình nhớ mênh mang, nhớ mông lung, nhớ âu sầu và dường như đổ bệnh theo nó lun. Chính vì cái nhớ đó mà tối mình suy nghĩ hoài, nghĩ lung tung, nghĩ về người đó nguyên đêm -> thức trắng đêm đó và bệnh lại nặng hơn vào hôm sau [khó ăn - buồn lòng - chán nản mọi thứ]. Đi học ziề là chẳng muốn ăn cơm lun, chỉ muốn đi ngủ để quên đi ngày hôm nay...
Ngày valentine 14/02 - ngày mà mình nhớ người đó rất nhiều.
Mong mọi điều sẽ tốt đẹp và mọ thứ sẽ trở lại bình thường vào ngày mai.
Nếu có cơ hội, mình sẽ nói
Anh không biết từ khi nào đã yêu em nhưng bây giờ
Anh đang yêu và nhớ em từng ngày qua
Ngày mai, anh vẫn sẽ yêu em, yêu em nhiều hơn
Thiệt, đúng ngày valentine thì cái cảm giác nhớ người mấy ngày nay lại nhoi nhói tăng lên nhiều gấp bội, và mình muốn gặp mặt và nói mọi tâm trạng, tình cảm cho người đó biết. Nhưng ngại quá, tại vì mình không đủ dũng cảm.
Mặc dù, đã quen nhau từ hồi nào nào đó rất xưa, mà chưa khi nào mình nghĩ se có một ngày mình lại nhớ và nhớ người đó nhiều như lần này. Cũng có lần, người đó chọc mình, lấy tình cảm ra đùa giỡn, và rùi mình nhận ra qua lời kể của người bạn.
Mình buồn, buồn lắm lúc đó, cái lúc mà một đưa học sinh mới bước chân vào Sài Gòn học, chân ráo chân ướt hok biết gì... giữa lúc đang thiếu khốn tình cảm thì lại bị cảnh này, tim buồn, lòng sầu như chẳng còn gì để làm cả. Nhưng cũng vì đó là bạn mình, nên mình nghĩ cũng chẳng có gì, mình né, tránh, không liên lạc với người đó một thời gian để quen đi cái sầu lòng này. Và cuối cùng cũng dc.
Không ngờ sau 3 năm, giờ đây mình lại vướn vào cái mớ bồng bông ấy. mình đã cố quên, cố không cần lòng không "yêu" người đó. zị mà, sau mấy ngày tết và 2 ngày đi chơi chung với đám bạn, mọi chuyện đã hoàn toàn thay đổi.
Tình đây đã đậm đà... [đơn phương]
Như thế đó, về nhà - mọi chuyện ngày đầu thì không có gì cả, nổi nhớ chỉ là thoáng qua, thế rùi qua ngày hôm sau. Tâm trạng mình nhớ mênh mang, nhớ mông lung, nhớ âu sầu và dường như đổ bệnh theo nó lun. Chính vì cái nhớ đó mà tối mình suy nghĩ hoài, nghĩ lung tung, nghĩ về người đó nguyên đêm -> thức trắng đêm đó và bệnh lại nặng hơn vào hôm sau [khó ăn - buồn lòng - chán nản mọi thứ]. Đi học ziề là chẳng muốn ăn cơm lun, chỉ muốn đi ngủ để quên đi ngày hôm nay...
Ngày valentine 14/02 - ngày mà mình nhớ người đó rất nhiều.
Mong mọi điều sẽ tốt đẹp và mọ thứ sẽ trở lại bình thường vào ngày mai.
Nếu có cơ hội, mình sẽ nói
Anh không biết từ khi nào đã yêu em nhưng bây giờ
Anh đang yêu và nhớ em từng ngày qua
Ngày mai, anh vẫn sẽ yêu em, yêu em nhiều hơn
0 Comments :
Post a Comment
Nên viết tiếng Việt có dấu để cho mọi người dễ đọc
Nếu có LINK tải tài liệu nào hỏng, bạn thông báo giúp tôi.
Chân thành cảm ơn.